Giới thiệu
Giới thiệu
Sương giăng mờ trên ngõ Tạm Thương
Ngõ rất cụt mà lòng xa thẳm
Ngõ bảy thước mà lòng muôn dặm
Thương một đời đâu phải tạm thương”
--- Chế Lan Viên ---
Hà Nội có nhiều ngõ đặt tên rất lạ, nhưng lạ hơn cả là Tạm Thương. Bất cứ ai có dịp ghé thăm ngõ Tạm Thương đều không khỏi thắc mắc, sao người ta đặt tên ngõ là Tạm Thương? Ai trong đời mà không có chữ thương ở trong lòng, sao con ngõ này chỉ thương tạm thôi?
Là một người con sinh sống và lớn lên tại ngõ nhỏ Tạm Thương, từ thuở nhỏ tôi cũng đã đi tìm câu trả lời. Theo lịch sử, người ta nói con ngõ Tạm Thương khởi nguồn từ mối tình rất đẹp của vua Lý Thánh Tông với cô gái hái dâu, sau này là Nguyên Phi Ỷ Lan. Khi ông phải lòng bà, vua Lý Thánh Tông đã cho người xây lầu Động Tiên ở ngay khu vực ngõ Tạm Thương lúc bà chưa được tiến cung. Vua Lý Thánh Tông xây cho người mình yêu thương chỉ là nơi ở tạm, đi một vòng trở về rồi quay lại chữ thương, nhưng thương cả một đời. Người đời sau đã cất giữ yêu thương, đưa bà trở về nơi yêu thương của hai người, đó là ngôi đình Yên Thái được xây vào thế kỷ 18, người ta dựa vào các sắc phong vua ban để xác định mốc thời gian. Trong đình có bức hoành phi “Lý đại mẫu nghi” (Mẫu nghi thiên hạ, người đời ca tụng ân đức của bà với vương triều nhà Lý). Bà đã giúp rất nhiều cho người dân nơi đây. Ghi nhớ công ơn, người dân đã gìn giữ, thọ ơn bà.
Ngõ Tạm Thương có một cuộc sống thật đặc biệt. Nhà cửa trong ngõ không lộng lẫy cao sang như ngoài phố Hàng Bông, dẫu rằng vài mươi năm trở lại đây, xuất hiện mấy khách sạn mi-ni chuyên đón khách du lịch tìm đến tá túc. Ngay sát phố Hàng Bông ngày cũng như đêm luôn nhộn nhịp, tấp nập người xe, đèn gương cửa hiệu lấp loáng, thì trong con ngõ nhỏ mái cũ rêu phong này, cuộc sống cứ bình lặng, sâu lắng như nó tự bao đời vẫn thế. Ngõ nhỏ nổi tiếng với món nem chua rán ăn cùng đĩa hoa quả cũng đậm chất thôn dã như ổi, xoài, dưa chuột chấm muối ớt mà thu hút bao thực khách.
Gia đình tôi sinh sống tại ngõ nhỏ này, nên cũng không ngoại lệ, món nem chua rán đã là một phần hơi thở của gia đinh tôi. Tôi vẫn nhớ ngày mẹ quyết định mở hàng bán nem, lúc đó tôi mới là cô sinh viên ham chơi. Sáng sáng cắp cặp đến trường, chiều tối về lại phụ mẹ mời khách, rán nem. Đêm muộn sau khi dọn dẹp quán xong thì lại chở mẹ lên chợ đầu mối để mua hàng chuẩn bị cho buổi bán ngày mai. Ngày đó cứ mỗi lần tôi phụng phịu vì không được đi chơi như chúng bạn mà phải ở nhà phục vụ tại quán, mẹ lại dỗ dành tôi khi thì là bát phở ăn đêm, khi thì là viễn cảnh trong mơ của 2 mẹ con...
Cứ như vậy, mẹ dạy tôi mọi thứ từ việc nhỏ nhất, nào là rán sao cho miếng nem vàng ruộm mà không bị cháy, nào là tương ớt phải pha làm sao cho vừa miệng... để chiều lòng những khách hàng quen thuộc của gia đình tôi. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn mong muốn duy trì nguyên vẹn cái hương vị của món ăn vặt này tới từng khách hàng thân yêu.